Ai tát cạn tình em

Để thấy nhân gian chỉ còn sỏi đá

Ánh mặt trời làm tan băng giá

Nhưng em đi rồi…

Nắng cũng hết thênh thang

 

Cuộc đời dài đầy gió bể mưa ngàn

Lặng lẽ, êm đềm, gầm gào, trong xanh và cuộn đục

Biết thế cũng chẳng làm gì, khi mỗi người chọn một cách sống riêng

 

Trời quá xanh không che được nỗi niềm

Của người con gái đã đi hết thời son trẻ

Thời gian đi qua buồn thương đến lặng lẽ

Đem sắc vàng ươm che phủ lá tình yêu

Tại anh? Tại em? Tại ai mà gió đổi chiều

Hỏi làm gì nữa khi cõi lòng không thể thêm một lần tan nát

 

Thôi thì trời cao, đất rộng sông dài

Một cái vươn vai không che được nắng vàng cho đất

Con người nhỏ bé đến đâu vẫn phải hiên ngang, bất khuất

Một phút thôi, cũng cố sống thật tâm

Đừng đem chia đừng san sẻ hương nồng

Điều quý giá giữ riêng mình làm báu vật

Trao người làm chi để người coi khinh, quăng quật

Còn lại một mình, lại nuốt ngược thương đau

 

Thôi thì nhớ thương không giành được cho nhau

Đi tứ phía cũng là nhà kẻ khác

Lỡ đưa chân đi thì thôi, cứ để mình đi lạc

Đất trời này rộng lắm, sẽ có chỗ nương thân

 

Thôi, đừng nói nữa! Xin đừng!

Không buồn nữa, nhưng nghe nhiều đau đớn lắm.