Chào mừng những buổi sáng không anh
Em vẫn thức dậy khi bình minh vừa gõ cửa
Biết có được thức dậy thêm lần nữa?
Cớ gì làm khổ nhau ?
Không có ai muốn tim mình vỡ ra khi nhớ đến nụ hôn đầu !
Hay rơi nước mắt khi nhắc về một người từng thương tha thiết
Nhưng cuộc đời có bao lâu? Làm sao em biết ?
Thế nên bỏ qua đi !
Không ai muốn trong tâm trí người kia sẽ có một ngày mình chẳng là gì
Khi nhớ đến mình điều duy nhất người làm là cười khẩy
Người không cần vì thương mình mà 1 lần che đậy
Những xúc cảm ngoằn ngoèo, trong ký ức chưa xa !
Không một ai muốn khi nhắc đến tình yêu mà mắt lại ướt nhòa
Trái tim mình đau trong khi người lạnh lùng, cô cảm
Không ai muốn tình yêu là hình hài chứa muôn ngàn vết rạn
Để mỗi lần nhớ về ta chỉ muốn thét lên
Không ai muốn mình quay lưng bước đi trong đêm
Mà người kia không một lần xao động
Rời khỏi vòng tay nhau là muôn trùng trời cao, sông rộng
Ngã xuống rồi, chỉ ao ước mình được chết đi
Em không muốn chẳng còn lại gì!
Khi anh đứng đó không một lẫn dõi mắt!