Chỉ là không đủ sức nói ra thôi

Đau đớn thế cũng đủ rồi…

Mình không muốn khóc nữa trong một ngày vui

Ngày mình mặc váy trắng bước lên xe hoa về bên người khác

Ngày mình phải mỉm cười, và khóc vì vui trong lúc người người ca hát

Cớ sao tim mình tan nát

Nghe tiếng vỡ rào rào, thảng thốt giữa không trung

Ngày mình cưới một người mình đau đớn đến vô cùng

Khi những thứ mình thiết tha không có gì là thật

Khi những điều đớn đau đang khiến mình ngã gục

Máu không đủ sức rơi

Vì buồn thương đến cạn khô trong từng mạch máu

Vì những điều mình bận tâm che giấu

Chẳng có gì ngoài đáng thương

Mình từng giữ vững niềm tin đi tiếp những con đường

Trên mảnh đất hoang vu và cằn khô sỏi đá

Khi mình tìm mãi không được một chiếc lá

Để giúp mình hứng lấy giọt sương rơi

Mình vẫn đi vì tin đích đến của cuộc đời

Sẽ nằm sau những ngày đau đớn ấy

Chỉ cần đi đến tận cùng sẽ thấy

Những thứ mình thật sự thương……

Nếu được chọn sống lại một ngày mình sẽ ước về thuở phấn hương

Chưa bị gió lau khỏi đôi gò má

Khi mình vẫn đủ ngây thơ để háo hức trước tất cả

Dù rất đỗi bình thường.

Mình không còn hát nữa bởi không còn chút nào vấn vương

Mọi sự tồn vong trong tim cũng chỉ là cồn cào và vô vọng

Là những hoang mang vì những ngày mình đã sống

Để thương một người dưng

Chỉ là ngày hôm nay mình không thể vui mừng

Giữa cuộc hôn nhân để che mờ bão tố.