Đừng nói nữa

Đâu còn gì níu giữ mình lại với tháng năm này!

 

Mình giống như một kẻ ngây ngất giữa đất trời vì say

Khao khát được yêu đến cuồng điên tưởng mình hạnh phúc

Giả vờ vui tươi để nhận về ngàn lời chúc tụng

Mà không hay, toàn giả dối đến tận cùng

 

Mình đã sai khi đòi hỏi quá nhiều ở người sẽ đi chung?

Khi nghĩ mãi về điều mình không hề chắc chắn

Khi gió mùa qua, ngậm nước mắt mới thấy tròn vị đắng

Có điều gì gian dối được con tim?

 

Mình đã đi qua quá trời ngày lặng im

Buồn đến mức trái tim thanh xuân cũng dần dần nguội lạnh

Mình cuộn tròn trong chăn chờ cơn mưa dầm ngoài kia tạnh

Nghe gió thổi khắp bề, tan tác những luống hoa

 

Mình đã buồn nhiều trong những ngày đã qua

Ở hiện tại, mình làm gì để đỡ buồn hơn ngày xưa ấy?

Mình chẳng làm gì hơn ngoài bắt mình đừng khóc mỗi ngày thức dậy

Mình đau lòng lắm! Phải không?

 

Có thể ngày mai sẽ là ngày đau đớn khôn cùng

Đừng nói nữa!

Mình đâu tha thiết nữa!