Đừng nói nữa
Đớn đau thế là đủ rồi
Chỉ đến khi nào cơn mưa thôi rơi
Nước mắt mới đủ nặng để thấm vào lòng đất
Đừng nói nữa
Bao nhiêu hờn ghen có là gì giữa những ngày dài tất bật
Chẳng ai nghe đâu
Bao nhiêu năm tháng sống cùng những lời thở than trên đầu
Trải đau khổ thành thảm dưới chân cho mình tiếp tục đi và sống
Trải những niềm thương bên trong con tim trống rỗng
Những múi cơ co bóp để nước mắt tuôn trào
Sống ở đời ai không sợ những mũi dao
Cắm sâu vào trong từng thớ thịt
Không vui đâu, đớn đau cũng không hề ít
Máu chảy thành dòng, những đau đớn của riêng
Đừng vùi mình sâu thêm vào những trăm vạn nỗi niềm
Vào tiếng gió ầm ù bên kia vách đất
Vào trong thẳm sâu của muôn vàn kí ức
Không thoát ra được đâu
Dừng lại đi
Đừng nói nữa mà đau đầu
Sống để chết chứ không phải chết đi để thấy mình được sống
Chết còn gì đâu? Chỉ có nỗi đau là thật và sinh động
Những người ta thương sẽ đau đớn đến không cùng
Gạt khỏi đầu đi,
Những nỗi niềm rưng rưng
Lưỡi dao lam cắt sâu vào trong mạch máu
Chén thuốc đắng cay trôi sâu vào cổ họng
Thứ còn lại là gì?
Nếu một ngày cảm thấy khô quá bờ mi
Cần được khóc nhưng không ai nhìn thấy
Nhân gian vội vàng, nên con người không đủ thời gian để nhận ra những nỗi niềm che đậy
Thì lên đến non cao…
… khóc cho thỏa với núi rộng sông dài
Đừng trói buộc mình vào hai từ tương lai
Hãy cứ sống những ngày cho đáng sống
Hãy cứ sống như lần cuối cùng được sống
Chỉ vì mình…
…chứ không phải vì ai
Một lần thôi
Hãy vứt bỏ gánh nặng trên vai
Hãy vứt bỏ những hoa vinh, cuồng si, tự cao và danh vọng
Hãy dừng lại đi, để thấy trời cao đất rộng
Vẫn thương mình.
Đừng nói nữa
Đừng đi nữa
Dừng lại một lần để thấy được bình minh.