Bên ô cửa, nơi tấm rèm xanh buông rủ

Em tô lại chân mày, cho đôi mắt tình thêm.

 

Ta nắm tay người đi qua những đêm đen

Rồi đổ vỡ trong mùa xuân rực nắng

 

Thôi còn thương, nhưng tình là khoảng trắng

Trả người về cho mơ mộng, an yên

 

Thương người nhé, đừng thương em!