Vì duyên nợ gì mà gặp được nhau
Khi ta ngỡ lòng mình đã là cành khô trụi lá
Khi người ta thương đã trở thành người lạ
Khóc nữa làm gì cho khóe mắt rưng rưng…
Chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ làm ta vui mừng
Đủ để xúc cảm hóa lửa rừng rực cháy
Giản đơn, bình yên, vũ vẫn và sống động đủ đầy
Nào ai ngờ một lần nữa … ta đam mê
Hứa thề tát to, hẹn ước mai sau hai chúng ta chưa hề
Chỉ có anh bình yên đặt vào tay em bông cúc tháng mười còn ngậm im sương sớm
Để ta nghe tim mình rung lên những nhịp lửa hồng cháy đượm
Biết mình đã tìm thấy nhau….
Sớm mai ta thức dậy giữa trong lành
Nghe tim mình rung lên một tình yêu rất mới!