Mình sinh ra từ vùng đất không một mái nhà
Nơi những kẻ tha hương từ bỏ cuộc đời lữ khách
Tự thấy mình giống mầm cây trong những ngày mưa lạnh
Chờ một ngày vươn vai trong ánh nắng thật hiền.

Vùng đất của mình buồn thảm – bình yên
Không niềm vui, không ê chề thất vọng
Một đời người trôi qua như lăn tăn bọt sóng
Chỉ lặng lờ vỗ mãi những mênh mang

Nào có cần gì đâu, cơn gió bể cuộc mưa ngàn
Mây gió tan hoang dừng lại bên ngoài ranh giới
Cứ ở đó thôi, đừng khát khao trông đợi
Đứng mà nghe…
… chim hót thật bình yên.