Ở đâu đó trong những tháng ngày dài
Ta đã thật tâm mong được thấy ban mai
Nhìn nắng rọi vào tay để biết mình đã sai
Khi tin rằng dưới da máu không còn chảy nữa
Không biết được mình còn muốn lặng im chờ người trở về! Gõ cửa
Chờ một bàn tay quen, lay vai mình đánh thức
Chờ một người cũ thương xoa cho tay mình đỡ nhức
Rồi tự khóc với mình.
Liệu có ai thật tâm mong ở lại một mình với những đắng cay
Cứ giả vờ ngày mai sẽ hân hoan hạnh phúc
Ngồi trên ghế cao, co chân ôm sát vào vòm ngực
Để thấy tự mình cũng sưởi ấm được trái tim
Ta đã trở về trên con đường dài sau những lặng im
Nhưng vẫn khóc khi bếp thôi đỏ lửa
Nhưng vẫn khóc khi không ai gõ cửa
Hình hài ra sao, ta cũng quên thật mất rồi
Có bao giờ người trở về và nói chỉ cần ta thôi
Rồi hôn lên bờ môi, run run trong những ngày trở lạnh
Nói dối 1 lần đi, để ta thôi cô quạnh
Nghe tim ca ấm áp những nhịp trầm
Người có trở về trên con đường ngập mưa lâm thâm
Lá cỏ úa cứa sâu vào tiềm thức
Cánh diều chao nghiêng không nghe được tiếng nấc
Của một người ngây ngất cả triệu năm
Có lúc nào người ao ước trở về để nằm
Nghe chim hót lên ngoài thềm rất vội
Nghe tiếng sáo diều vang lên trong đêm tối
Cánh cung chao như những hạt cau rơi
Trở về thôi
Để hôn ta một lần dối trá!