Đã không thể thấy nhau được sớm hơn
Sao không ôm lấy nhau giữa hai hàng nước mắt
Trân trọng những năm tháng đi qua mình để mất
Giữa nhân gian xuôi ngược đến mệt nhoài
Sẽ không bao giờ có một người đứng đó giữa sớm ban mai
Khi mình chỉ biết vùi chôn mình trong tiếng khóc
Khi những đau thương dâng tràn trong nở nức
Những ngày đã qua, tiếc nuối ở đâu rồi
Sẽ đến ngày mình thật sự tìm thấy một con người
Nghe mưa nắng trên đầu thấy không còn tha thiết nữa
Thời gian, tuổi trẻ, cay đắng ngày xưa không có thật nữa rồi
Đến một ngày mình thật sự tìm thấy lối để căng buồm ra khơi
Nhìn lại những dấu chân in trên bờ cát trắng
Nghe tiếng gió thổi qua trong một ngày đầy nắng
Để tha thiết nhớ về
Những ngày đã qua không thấy bóng niềm vui
Tìm thấy một người trong những ngày chưa xa
Khi ký ức chưa kịp ngủ yên sau hai hàng nước mắt
Chỉ những thiết tha, những đau thương là thật nhất
Hay những lần nhói lên đến vô cùng trong lồng ngực
Ký ức xưa có là thật?
Hay chỉ bởi ta khao khát những đau đớn bình thường?
Đến một ngày tỉnh dậy soi mình trong gương
Hai hàng nước mắt khô trên đôi gò má
Liệu đã đến chưa – lúc mình nên sống cho mình nhiều hơn cả
Bỏ lại những ký ức nghẹn ngào
Đời con người đâu chỉ làm nhau đau đớn bằng gươm đao
Đâu chỉ giết chết nhau bằng những dòng máu đỏ
Những nỗi buồn mới hằn sâu hơn cả
Dẫu tháng cũ cũng đã qua rồi
Tìm thấy một người để thương hay thấy một bờ môi
Khô đến nẻ nứt trong một ngày mùa hạ
Mình thương nhau, khao khát và cần nhau nhiều quá
Nên thời gian, hành hạ chút mới thôi
Ký ức hôm qua thật sự ở đâu rồi
Mình ao ước nó chỉ là khoảng trắng
Để mình cười, mình thương người trong một ngày đầy nắng
Thật vẹn tròn năm tháng mới An Yên
Những ngày hôm qua đã ngủ rất yên
Cũng đến lúc đi tìm cho mình cuộc đời mới
Tươi trẻ lên đi
Sống và đừng đợi
Những năm tháng xưa đã cũ kĩ thật rồi
Sẽ sớm thôi
Khi niềm vui lại về trên gò má.