Mình còn lại gì

Sau những cuộc chia li.

 

Mình đã nhìn thấy trước những đớn đau

Nhưng cay đắng vẫn cứ bắt đầu

Dẫu xa xôi vẫn bắt đầu từ ký ức

Dẫu đớn đau bao nhiêu cũng không thể vỡ tung lồng ngực

Nên cứ chia li đi.

 

Nỗi đau lớn nhất của một người đang sống là gì?

Không phải cái chết hay một điều gì khác

Không phải nhẩy xuống từ non cao cho thịt xương tan nát

Mà là buồn thương…

…đến không đủ sức sống nữa rồi

 

Không thể trách nhau vì đau đớn không chịu thôi

Sâu thêm mãi trong cõi lòng mục nát

Lời hứa có là gì, ngoài những điều tản mạn

Ta dùng để mua vui

 

Không thể thốt nên câu van xin vì nước mắt đã khiến mình nghẹn lời

Nên đưa tay chơi vơi, mong chờ người nhìn thấy

Giữa mùa đông băng giá mong sao người cầm lấy

Để mình an yên…

… nhận một chút thân quen

 

Thôi!

Nói nữa làm gì những đau đớn cũ mèm

Chân mềm quá, không đủ sức đi đầu non cuối bể

Không thương nữa, nỗi buồn xin dừng kể

Thế nào ngày mai cũng sẽ có bình minh

 

Thôi!

Đừng thương nữa, cứ mặc kệ mình

Đâu phải lúc nào mình cũng yếu mềm để trông chờ hơi ấm

Nước mắt rơi, bụi đường bám vào mặt mình lem lấm

Con người mình lạ lắm

Có cần gì ngoài những nỗi đau đâu

 

Mặc kệ đi

Có được gì

Thì chia li vẫn cứ là tan nát.