Mình sinh ra từ vùng đất không một mái nhà

Nơi đứa trẻ tha hương làm người lữ khách

Và nỗi buồn lặng im trên ô cửa đã úa vàng, hoang lạnh

Tiếng thở dài nghe chát chúa giữa mùa xuân