Mình đã sống bao nhiêu ngày thế này ?
Thấy đau lòng chỉ vì một cơn say!
Những khoảng mình đau đớn đến mức không đủ tỉnh táo để thức dậy mỗi ngày
Thứ khao khát lớn nhất là có người thấy mình đang khóc
Để bản thân mình đủ khỏe – tin và hết yêu để thôi, đừng hi vọng
Nhưng mà mình lạc lõng
Giữa cuộc đời vốn quá lắm âu lo
Biết đi đâu? Để có sức từ bỏ hy vọng về hạnh phúc!
Mình ước gì một ngày kia, khi tỉnh dậy có người giúp mình lau nước mắt
Để mình đủ niềm tin để bỏ lại những cơn mệt nhọc
Để cơn đau thôi không trào lên trong lồng ngực
Để thấy lòng nhẹ nhàng hơn trước cơn gió heo may…
Mình đã tha thiết như thế bao lâu trong cuộc đời này ?
Chẳng ai đủ bao dung để thấy lòng người xơ xác
Người ta làm sao đủ quan tâm để tìm cơn nức nở ẩn sau tiếng hát
Bởi người đâu muốn tin!
Thế gian này chỉ vận hành sau những phút lặng im
Cho ô cửa sáng bừng lên sau cơn tối tăm lạnh lẽo
Con người dù thương yêu, trá man, thật thà và lươn lẹo
Thì thẳm sâu vẫn hàm chứa những nỗi đau
Người ta có thể đi đâu?
Để thế giới thôi không còn đổ vỡ!