Sau bão giông mình trở lại hiên nhà
Nơi cuộc sống hiện lên bằng gió nắng
Nơi tiếng thở dài qua đời nhau rất nặng
Tiếng nhân gian cười chê, nghe khanh khách trên đầu

Giá như một lần thôi, mình bớt cơn cuồng chân để sợ hãi bể dâu
Để biết được đâu là điều cần nhất
Biết dừng lại khi mình chưa kiệt sức
Tự tay mình làm dịu những cơn đau nhức
Dựa vào tường nhà…
.. để không cất tiếng thở than.

Đứng ở nơi mình đã bình yên lớn lên
Thấy cuộc đời nhẹ nhàng như hơi thở
Tiếng hát ca ngoài kia dội vào làm tim chực vỡ
Mình đã qua rồi cơn hoảng sợ
Đến tột cùng

Sống cho mình thôi
Và cho người ở những quãng đời đi chung
Dẫu từng ước quãng ấy dài vô tận
Nhưng tránh sao được lúc 1 người cả giận
Để rồi tình vỡ tan
Tựa bong bóng xà phòng…

Trở về hiên nhà cùng tôi đi!
Người có muốn không
Nghe thiên lý bừng lên giữa vàng cơn nắng đổ
Có dáng người rất nghiêng
Nhưng vững vàng sau cơn đổ vỡ

Về tìm lại những tháng năm mình bỏ lỡ
Chốn xa xăm ta khóc với riêng mình.