Khi mình gặp nhau mọi thứ bỗng vô hình

Ta tìm thấy người thương giữa giang san dâu bể

Ngót ba mươi tuổi đầu sao vẫn dễ thương thế?

Cái cắn môi thẹn thùng cũng điên lòng khách tha hương

 

Cảm ơn trời xanh đã cho mình chung đường

Để bỏ lại đớn đau của bao ngày con tim tan vỡ

Ta tìm về nơi xanh thẳm non cao với mây trời và mộng ước

Ngắt cánh hoa vàng che mắt khỏi oán si

 

Đã có lúc ta mong mình chết đi

Sống làm gì giữa dòng đời lửa cháy

Chỉ đến khi gặp em ta mới biết làm sao để đứng dậy

Sau đau đớn đến kiệt cùng

 

Chỉ cần nắm tay, ôm một giấc mộng chung

Quá khứ bỏ qua ta sẽ tìm được ngày rất mới

Cái cuồng si, dại điên của em là điều ta trông đợi

Suốt một nửa kiếp người

 

Em ơi!

Có là gì những tháng ngày đã cũ!

P/s: Tình yêu là thứ rất mông lung.