Anh đừng nói với cô ấy được không?
Lời hứa hẹn trở về khi mùa xuân chạm ngõ
Mùa xuân mưa phùn ẩm ướt con ngõ nhỏ
Cô ấy yếu hơn nhiều đi lại cũng khó khăn
Những cơn đau chập chờn vẫn đến mỗi lúc cô nằm
Là di chứng của cơn đau sống – chết
Là khi cô gắng gượng để sống nhưng rồi anh trễ hẹn
Đời có thấy buồn không?

Tôi xin anh đừng hẹn giữa tháng năm
Mùa hạ nóng rạch nát trời Hà Nội
Cô ấy đau đến mức không còn hơi để buồn tủi
Đừng bắt cô đợi chờ.

Tôi đã nghe tiếng đồng hồ nhịp đều lúc 4 giờ
Cô tỉnh dậy khi trời chưa kịp sáng
Ánh mắt ngóng về nơi xa lắm
Nỗi buồn trăm năm ngấm vào cả dáng ngồi.

Anh đừng hẹn về giữa mùa thu xa xôi
Lá rụng nhiều sao lòng cô không thay lá?
Tiềng rì rào của đất trời hóa khúc ca kỳ lạ
Thở than thương người con gái bất hạnh nhất cõi đời.

Cô vẫn ngồi đó ngóng những tiếng rơi
Khi người đàn ông già nua nhét lá thư qua khe cửa
Tôi xin anh, đừng gửi buồn về nữa
Để chúng đớn đau mang vệt nước mắt dài

Mùa đông năm nay sẽ đến vào ngày mai
Cô vẫn ngồi may áo ngoài hiên vắng
Tôi xót xa giữa nhân gian yên lặng
Sao không nghe thấy tiếng xe anh về?

Anh đã tỉnh chưa? Khỏi cơn mê?
Sao vẫn ác, vẫn hẹn về nhiều thế?
Để cô ấy đớn đau đến không còn rơi lệ.
Sang năm anh có hẹn về?

Ps: Nói một chút về câu: Nỗi buồn trăm năm ngấm vào cả dáng ngồi ạ. Đây là câu em mượn ý trong bài hát em rất thích “Chưa bao giờ” của Việt Anh. Đừng ai bảo em đạo nhạc nhé, tội em.