Liệu có ngày nào đó

Ngồi trên bờ đê lộng gió

Ta bên nhau nhưng không biết tựa vào ai?

 

Chúng ta nhìn lại những ngày đã qua nhưng không biết rằng mình đã sai

Không biết vì sao mình đau như những ngày trời trở gió

Đã qua rồi những ngày dập dìu bên nhau đi qua con đường nhỏ

Ta đã từng vui vẻ

Cho đến lúc vỡ tan…

 

Chúng ta đã bao giờ ngồi lại để cùng nhau nhìn những cảm xúc tan hoang

Để một người khóc và một người lau nước mắt

Con chuồn chuồn liệng bay vội vàng trước mặt

Ta nhớ về những điều nhỏ nhặt

Để rồi buồn

 

Mỗi một câu chuyện đều cho ta một lịch sử của yêu thương

Là yêu đúng hay là yêu sai trái?

Có hề gì đâu? Ta chỉ cần yêu cho lòng mình điên dại

Để chết đến tận cùng

 

Người đã từng dạy ta về cách bao dung

Về cách khóc, cách buồn khi cần thiết

Nỗi đau nào cũng đủ sức làm nên một câu chuyện

Nhưng không thể gọi tên!

 

Rồi mải miết đi qua cuộc đời nên ta quên

Có một người đứng đợi bên lề cuộc sống

Nỗi đau nào kia tuy chết nhưng vẫn tạo nên cơn biển động

Tim là đầy khoảng trống

Nghẹn ngào đến mênh mang

 

Từ bao giờ ta xem mất mát và nỗi đau như những kẻ ngang hàng

Và chấp nhận cùng chúng song hành trong cuộc sống?